Mới cưới nhau được hai năm mà không biết bao nhiêu lần em dọa bỏ anh, cả trăm lần. Lạ thế, kể tội anh cứ như là một sở thích của em và luôn kết thúc bằng một câu: “Thà ly dị béng cho xong nợ”.

Ngày ấy, anh yêu cô bé Hà, em họ của em cơ. Nhưng mà Hà chê anh hiền quá, chả thàm đoái hoài gì tới anh. Rồi sự dịu dàng, thùy mị của em, sự chu đáo và chăm sóc khi anh bị tai nạn đã làm anh cảm động.

Vậy mà mới cưới nhau được mấy tháng, cho chú út vay mấy triệu, em cũng cằn nhằn: “Tiền đổ vào đấy thì biết lúc nào mới đòi được. Sao không bảo là nhà mình mới cưới, làm gì có tiền. Phải tiết kiệm để nuôi con chứ. Lần sau kiểu cả nể này, đừng trách em”.

Tết đầu tiên, anh lóng ngóng chỉ bảo: “Em biết ông bà ngoại thích gì, em mua cho ông bà nhé”, thế mà em cũng giận anh cả tuần. Đến ngày sinh nhật, anh mua tặng em một bó hoa hồng, loại hoa em vẫn thích, em lại trách anh sao chẳng có quà. Tiền lương anh đã đưa hết cho em rồi, chẳng còn tiền để mua quà nữa. Quà nhỏ thì em không thích. Quà to anh lại chẳng đủ tiền.

Nhà hàng xóm có sửa nhà, vữa có bắn sang nhà mình một chút, tiếng khoan máy ầm ầm mất mấy ngày. Em cũng nên thông cảm chứ, vì nhà mình hồi trước cũng xây nhà, làm phiền bác ấy cơ mà. Thế mà em lại quay sang mắng chồng: “Ở nhà mà không biết mở mồm ra bảo chúng nó”. Em chê anh hèn, lúc nào cũng sợ mất lòng hàng xóm.

Sức khỏe bố mẹ dạo này hơi yếu, em một mình trông hai đứa đã mệt rồi, anh nhường suất đi công tác nước ngoài cho anh bạn cùng phòng. Em lại gầm gừ mắng anh là dại, chẳng có chí tiến thủ, lúc nào cũng bám lấy vợ. Thế nhưng anh có ôm bản vẽ về nhà làm thêm, em lại dỗi: “Không biết đến vợ con gì cả. Suốt ngày chỉ biết đến công việc. Việc to hơn vợ”.

Bạn anh đến chơi nhà, anh bảo cho bạn chai nước mắm cốt nấu bột cho cháu, em cũng tiếc rẻ. Gửi về cho vợ anh ấy hộp xôi gạo nếp nương em đồ, em cũng nhắc mãi và bắt anh đi đòi cái hộp đó. Anh cũng biết là chiếc hộp đó tốt và đẹp, em có thể mua một chiếc hộp khác cơ mà. Đàn ông con trai ai lại đòi bạn thế bao giờ. Em nguýt anh là đồ sỹ dởm.

Thế mà gặp ai, em cũng bô bô kể chuyện, cứ như anh không có mặt ở đó và chẳng biết độn thổ đi đâu.

Mẹ chồng ở quê lên chơi, không biết dùng vòi hoa sen, trót làm gẫy cái cần gật gù, em cứ ca thán: “Giời ơi, lại phải thay cả cái cụm đấy. Tự dưng mất tiền”… Anh đã thay cho em cái vòi, chỉ hết 120.000. Còn mẹ sợ quá mà chẳng dám động vào bất kỳ thứ gì trong nhà tắm, chỉ dám hứng nước vào cái chậu nhỏ và dùng.   Thế mà em có thể buôn với bạn hàng giờ đồng hồ như những câu chuyện quá nực cười, chỉ để kết luận một câu: “Lão nhà tao hiền quá hóa đụt. Thà tao ly dị béng đi cho xong”. Lúc nãy thì anh không thể chịu được nữa, không thể nhường em được nữa. Thà ly dị béng cho xong nợ.   N.H

Theo Afamily

Facebook
Twitter
LinkedIn
Telegram
Pinterest

Tham khảo thêm

Dịch vụ thám tử