Thám tử VDT – Chuyện nghề nữ thám tử
“ Đừng nghĩ nghề thám tử là theo dõi, với chúng tôi, đó là tìm hiểu. Tìm hiểu cũng là một cách khám phá cuộc sống, tự rút ra kinh nghiệm cho mình”.
Chị bước vào nghề thám tử một cách tình cờ và bất đắc dĩ. Để rồi từ lúc nào không biết, chỉ mê cái công việc giải đáp những khúc mắc về sự thật này. Với vóc dáng nhỏ bé, phong cách dịu dàng, ít ai nghĩ chị có thể thuộc về công việc mạo hiểm này. Bao đứa con hư bỏ nhà đi được chị Lê Thị Hằng tìm kiếm và thuyết phục trở về với gia đình để tu dưỡng thành người tử tế. Biết bao nhiêu nỗi đau trong cuôc sống hôn nhân được chấm dứt sau những sự thật do chị khám phá.
Bên cạnh đó, cũng có nhiều doanh nghiệp biết rõ hơn về đối tác của mình để yên tâm hợp tác, mỗi sự việc đều để lại trong chị những ấn tượng khó phai. Cũng chính từ đó, chị rút ra bài học sống cho riêng mình. Chị tâm sự:
Đưa những đứa con hư trở về với gia đình
Khi học Đại học Luật Hà Nội, tôi không nghĩ một ngày mình trở thành thám tử. Cơ duyên bắt đầu từ khi lấy chồng làm nghề thám tử, thế là cuộc sống của tôi đã mang một màu sắc khác. Tôi và chồng cùng làm một công ty. Đó là Công ty trách nhiệm hữu hạn dịch vụ Cung cấp thông tin và Thương mại Việt, lúc ấy tôi chỉ là nhân viên văn phòng. Một ngày, anh Long giám đốc công ty bảo tôi về nhà lấy một bộ váy thật đẹp. Tôi hỏi lấy váy làm gì? Anh ấy nói có việc.
Sau đó, anh long bàn bạc với tôi: “ Anh đang có một vụ làm gấp nhưng không còn nhân viên nào ở văn phòng. Anh muốn nhờ em giúp theo dõi một cậu quý tử chơi bời, con của một gia đình đại gia nổi tiếng ở Bác Giang. Em phải tiếp cận và tìm hiểu xem cậu ta tham gia những hình thức ăn chơi nào, tệ nạn nào. Đồng thời, giúp họi khuyên cậu con trai ấy về nhà. Em có thể giúp anh được không?”.
Ban đầu, tôi từ chối vì chưa từng làm công việc này. Thế nhưng, anh Long cứ thuyết phúc mãi nên tôi gật đầu đồng ý. Chúng tôi lên kế hoạch thật cẩn thận.Để tiếp cận, tôi phải vào chốn ăn chơi nên cần sửa soạn quần áo, trang điểm giống dân đi vũ trường. Tôi được anh Long và chồng hướng dẫn, dặn dò thật cẩn thận. Với sự khéo léo, tôi nhanh chóng tiếp cận và kết bạn với cậu quý tử. Nhiều ngày, tôi theo chân cậu ấy vào động lắc, vũ trường. Không ít lần, tôi gặp nguy hiểm khi bị mời chơi thuốc lắc, uống rượu. Thế nhưng, nhờ tài đóng kịch khéo léo, tôi từ chối được. Sau đó, qua cuộc nói chuyện, tôi từ từ khuyên cậu ta. Song song với đó, tôi cũng phối hợp với gia đình uốn nắn cậu.
Dần dần, bố mẹ cậu cũng nhân thấy việc con trai hư hỏng do một phần trách nhiệm của mình. Họ đối xử với cậu nhẹ nhàng, nhưng nghiêm khắc hơn. Cậu thanh niên ấy cũng nhận ra mình sai. Cuối cùng, cậu quyết định bỏ chốn ăn chơi và sang Singapore học chuyên ngành xây dựng. Khi tốt nghiệp, về nước, cậu làm việc ở Hà Nội. Chúng tôi vẫn kiên lạc với nhau. Lần nào kết thúc câu chuyện, cậu thám tử năm xưa hay nói: “ Cảm ơn Hằng đã chỉ cho mình thấy sai lầm để có ngày hôm nay”… Cũng từ lần đó, tôi cảm thấy công việc thám tử mang ý nghĩa nhân văn. Tôi quyết định dấn thân vào con đường thám tử tư.
Trong suốt những năm qua, tôi không nhớ rõ mình đã tham gia bao nhiêu vụ việc. Thế nhưng tổng kết lại, tôi thấy mình có duyên với những “ cậu con hư”. Một trong những vụ ấn tượng nhất là việc tìm thanh niên bằng tuổi tôi bỏ nhà đi. Tôi lên mạng và kết bạn với cậu ấy. Chúng tôi thường tâm sự với nhau. Khi đã tạo được sự tin tưởng với cậu, chúng tôi hẹn nhau ở Sài Gòn. Tôi báo với gia đình cậu nhưng dặn họ không được gặp.
Cậu ấy đến gặp tôi, trò chuyện về nhưng trăn trở của mình. Tôi cố tình để gia đình họ nghe thấy và cảm nhận. Tôi cũng khuyên cậu ấy nên quay về nhà.Khó khăn lớn nhất lúc này của tôi là không để cậu ấy có tỉnh cảm sâu đậm với mình. Cuối cùng, tôi nói thật về công việc của mình và bảo tôi đã có chồng, có con rồi. Giờ chúng tôi là bạn tốt. Thỉnh thoảng, cậu ấy cũng mời mẹ con tôi ăn trưa. Sau này, cậu cho biết: “ Khi gặp mặt, tớ đã đoán ra cậu là thám tử vì lúc nào cậu cũng khuyên tớ về nhà. Nhưng lời khuyên của cậu đã làm tớ nhận ra mình sai. Cảm ơn thám tử”.
Giải đáp mọi khúc mắc hôn nhân
Tiếp xúc với nhiều thân chủ, mỗi người một hoàn cảnh khách nhau, nhưng những vụ liên quan đến hôn nhân gia đình khiến tôi trăng trở nhất.Một ngày mưa giống, có một phụ nữ dáng gầy còm, khắc khổ, co ro trong chiếc áo mưa để nhờ tôi giúp. Nhìn chị, tôi không thể tìn rằng đó là phu nhân giám đốc một công ty lớn ở Vĩnh Long. Chị đến nhờ tôi xác minh lý do chồng chị ấy nguội bếp, tắt lửa với vợ con.
Chị cho biết hai vợ chồng yêu nhau từ thời học chung trường kinh tế. Sau đó, họ kết hôn và có hai con. Bất hạnh thay, một đứa con trai của họ bị mặc chứng tự kỷ. Từ ngày con tria bị bệnh, chị xin làm việc bán thời gian để tiện chăm sóc con. Người chồng cũng thưa dần về nhà, thậm chí có khi cả năm mới về. Ông là tổng giám đốc, giàu có nhưng lại để vợ con sống trong ngôi nhà 21m2 ở con hẻm sâu trên đường Trần Văn Đang, Q.3, TP.HCM. Không chỉ thế, một tháng ông chỉ chu cấp cho vợ 3 triệu đổng. Ông từ chối chuyện chăn gối với lí do mình đã … bất lực.
Sau nhiều ngày buồn rầu, hoang mang, người vợ quyết định nhờ đến chúng tôi để mà biết được sự thật còn hơn cứ mù quáng mãi. Tôi bắt tay tìm hiểu và biết ông ta đã có vợ bé cùng một đứa con riêng tám tuổi. Không chỉ thế, ông ta còn đang xây lại biệt thự cho người tình. Cậu con trai riêng đang học trường quốc tế. Biết được sự thật, tôi bất giác thấy xót xa cho người vợ. Vì vậy, tôi trăn trở mãi không muốn nói ra vì sợ chị ấy sẽ suy sụp hoàn toàn. Thế nhưng, người vợ kiên quyết để nghị tôi tiếp tục điều tra vì không muốn bị lừa gạt mãi.
Bất ngờ, đi sâu tìm hiểu tôi phát hiện ông ấy là nạn nhân. Cô vợ bé mà ông ta dốc hết tình cảm, phản bội vợ con để chạy theo, lại lợi dụng tiền của ông ta để nuôi bồ trẻ. Tất cả tài sản, giấy tờ nhà đều đứng tên người vợ bé và con trai cô ta. Cuối cùng, không ngoài dự đoán của tôi, cô ta đã rời bỏ ông. Mất trắng, ông mới nhớ đến gia đình, nhưng tất cả đã quá muộn. Biết sự thật, người vợ cảm thấy rất đau đớn, khóc nức nở cùng tôi. Thế nhưng sau đó, chị lại thấy thanh thản, quyết định chia tay và ra đi. Kết cuộc của cuộc hôn nhân ấy cùng hàng trăm câu chuyện khác khiến tôi trân trọng gia đình của mình hơn. Tôi nhận ra để có được gia đình bền vững không phải là điều dễ dáng nên càng phải cố gắng giữ gìn hành phúc đang có.
Trung thực là điều cần thiết
Tôi vào nghề đã được 5 năm. Ban đầu gia đình, bạn bè chưa hiểu đã phản đối vì cho rằn tôi đưa ra sự thật nhiều gia đình sẽ tan nát, nhưng dần dẫn họ đã thông cảm và liên tục động viên, ủng hộ tôi để hoàn thành tốt công việc của mình. Ngoài khó khăn vì bị mọi người phản đối, tôi còn phải đối diện với bản thân. Lúc đầu tham gia nghề này, thấy người ta nói dối nhau nhiều quá nên đôi lúc tôi mất niềm tin vào cuộc sống. Dần dần tôi hiểu không nên áp đặt tính chủ quan của mình vào nhiều vụ việc, nên thông cảm vì có những hoàn cảnh là họ phải làm như vậy.
Nhờ vậy, tôi mới gắn bó với nghề này đến tận bây giờ và ngày càng yêu nghề hơn. Cũng từ công viêc, tôi rút ra được nhiều bài học cho bản thân. Một trong những bài học lớn nhất là sống trung thực rấ cần thiết. Vì thế tôi thường dạy con mình: “ Trung thực luôn là sự giải mã của nhiều nỗi đau trong cuộc sống”.