Thám tử Sê-Lốc-Cốc có người bạn cũ là nhà toán học nổi tiếng – giáo sư Bây-len. Một lần, thám tử nhận được thư của giáo sư báo tin sẽ đến công tác ít ngày tại thành phố nơi thám tử sinh sống. Mặc dù rất mong gặp bạn cũ, nhưng khi giáo sư đến thì thám tử lại đang phải đi điều tra một vụ án đặc biệt nghiêm trọng xảy ra ở thành phố khác, vì thế mấy ngày sau ông mới trở về tìm gặp giáo sư Bây-len được.



Đến khách sạn Rồng Đen – nơi giáo sư Bây-len thuê phòng, thám tử vô cùng kinh ngạc được biết người bạn của mình đã bị sát hại mấy ngày trước đây. Người quản lí khách sạn cho biết :
– Ông Bây-len bị một kẻ nào đó đâm bằng dao, vào đúng ngày ông ra bưu điện nhận tiền người nhà gửi đến. Toàn bộ số tiền cũng đã bị cướp.
– Cảnh sát đã bắt được hung thủ chưa ? – Thám tử sốt sắng hỏi
– Rất tiếc là chưa.
– Ông còn biết thêm điều gì nữa không ? Xin hãy kể cho tôi nghe ! Tôi vô cùng thương tiếc bạn mình và muốn khám phá vụ án mạng này trong thời gian sớm nhất.
– Khi ông Bây-len đến thuê phòng, tôi mới biết ông ấy là đồng hương của mình. Chúng tôi nhanh chóng có thiện cảm với nhau và mỗi lần nướng bánh tôi lại mang đến biếu ông ấy một vài chiếc. Ông có tưởng tượng được không ? Khi bị sát hại ông ấy vẫn còn cầm chặt một chiếc bánh nướng trong tay. Tôi đau lòng lắm ! Đến cảnh sát cũng cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao một người bị đâm trọng thương mà vẫn cố cầm chặt chiếc bánh ?
– Ông có biết chút gì về kết quả điều tra của cảnh sát không ?
– Tôi không rõ lắm. Tôi chỉ biết họ khẳng định hung thủ là người cùng thuê phòng tại khách sạn của tôi. Nhưng kẻ đó là ai thì cảnh sát chưa kết luận được. Hôm xảy ra án mạng tôi đang trực và tôi biết chắc chắn hôm đó không có một người lạ nào đến khách sạn cả.
– Hung thủ có để lại dấu vết gì không ?
– Tôi không rõ lắm, nhưng hình như là không. Thám tử Sê-Lốc-Cốc đứng lên. Ông đi đi lại lại, đăm chiêu suy nghĩ một lúc khá lâu.
– Rất có thể điều bí mật của vụ án nằm trong chiếc bánh nướng ! – Thám tử thốt lên.
Nghe vậy, người quản lí khách sạn vội thanh minh :
– Thưa thám tử, xin ông đừng nghi ngờ tôi và những chiếc bánh của tôi ! Tôi và giáo sư Bây-len là chỗ thân tình mà, tôi làm sao có thể hại ông ấy được !
– Ồ không ! Tôi không nghi ngờ ông đâu ! Có lẽ tôi đã hiểu vì sao mà người bạn của tôi lại cố cầm chiếc bánh trong tay khi bị đâm trọng thương.
Trong khi người quản lí khách sạn đang cố suy nghĩ thi thám tử đột nhiên hỏi :
– Thưa ông, tầng ba của khách sạn có mấy phòng ?
– Có 15 phòng tất cả. Tầng nào cũng có các phòng đánh số từ 1 đến 15.
– Bây giờ ông thể dẫn tôi lên tầng 3 được không ?
– Được ạ, tôi luôn sẵn lòng giúp thám tử.
Hai người lên tầng ba. Họ đi dọc theo hành lang, bắt đầu từ phòng số 1. Khi gần hết hành lang, thám tử Sê-Lốc-Cốc bỗng dừng lại, chỉ vào một phòng và hỏi :
– Ai ở trong phòng này ?
– Thưa, anh ta tên là Mi-ke, một người hám tiền, hám rượu.
Mà hai hôm nay, anh ta đã đi đâu đó, chưa thấy về… Nhưng tôi nghĩ chiếc bánh thì không thể có liên quan gì đến anh ta được.
– Có đấy. Bánh nướng viết theo tiếng Anh là Pie, đọc là pai, mà pai cũng chính là cách đọc tên của một con số trong toán học. Thế nào, ông đã đoán ra chưa ? Không phải ngẫu nhiên mà một giáo sư toán học lại cố cầm chiếc bánh Pie khi bị giết đâu. Theo tôi thì Mi-ke là kẻ khả nghi nhất trong vụ án này. Tất nhiên tôi cần gặp đội cảnh sát đã điều tra vụ án và sẽ phải tìm hiểu kĩ thêm nữa trước khi đưa ra kết luận cuối cùng.
Người quản lí khách sạn nghĩ mãi mà vẫn chưa hiểu tại sao thám tử Sê-Lốc-Cốc lại khẳng định mối liên quan giữa chiếc bánh nướng với anh chàng Mi-ke. Còn các bạn có đoán ra không ?

Dịch vụ thám tử tư giá rẻ – Công ty thám tử tư Việt Nam – Thám tử VDT

Facebook
Twitter
LinkedIn
Telegram
Pinterest

Tham khảo thêm

Dịch vụ thám tử