Thám tử tư Hà Nội – Trời đã sẩm tối, thám tử Sê-Lốc-Cốc đang chuẩn bị rời văn phòng thì chuông điện thoại bỗng réo vang.
– A lô ! Xin chào thám tử ! Xin lỗi đã làm phiền ngài vào lúc muộn thế này !
– Không sao ! Có việc gì anh cứ nói !
– Thưa thám tử ! Tôi là Giôn, hàng xóm của tiểu thư Pa-li-ni. Tại nhà cô ấy vừa xảy ra vụ trộm bức tranh quý giá. Xin phiền thám tử đến giúp ạ !
– Được rồi, tôi sẽ đi ngay ! – Thám tử trả lời vui vẻ.
Nói rồi, thám tử Sê-Lốc-Cốc vội vã lên xe, phóng đi.
Tới nơi, thám tử thấy tiểu thư Pa-li-ni đang bước loạng choạng ở hành lang, miệng gào thét om sòm. Mái tóc đen của cô ta ướt sũng. Thám tử Sê-Lốc-Cốc hỏi :
– Thưa tiểu thư, cô hãy bình tĩnh kể lại mọi chuyện cho tôi nghe ! Biết đâu, tôi sẽ giúp được cô đấy !
Tiểu thư vừa khóc vừa kể :
– Thưa thám tử ! Giá mà tôi không mở cửa phòng ngủ thì đã không xảy ra chuyện này ! Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ làm như vậy, thế mà hôm nay, không hiểu sao tôi lại bỗng dưng mở cánh cửa ấy ra. Trời ơi ! Cái mặt hắn ! Lúc đó tôi đang ở trong phòng tắm và xả nước nóng ầm ầm cho nên không nghe thấy tiếng động. Các cửa sổ lại đều đóng chặt. Hôm nay tôi hơi mệt nên tắm nước nóng già hơn và tắm lâu hơn mọi khi. Khi tôi đóng vòi nước lại và bước ra khỏi bồn tắm để chuẩn bị đánh răng thì… Trời ơi ! Cánh cửa phòng tắm bỗng bật mở. Tôi hoảng sợ đến nỗi không thể quay người lại được nữa… Nhưng qua tấm gương phía trên la-va-bô tôi đã nhìn thấy mặt hắn rất rõ… Một cái mặt béo phị, đỏ gay với các đường nét thô kệch… Hắn còn cười nữa chứ ! Một nụ cười nom thật hung dữ… Tôi thấy rõ hắn có hàm răng rất thưa… Tôi cứ nghĩ hắn sẽ giết mình, không ngờ hắn chỉ cười rồi đóng sập cửa lại. Phần vì hắn đóng cửa rất mạnh, phần vì run cầm cập nên mãi tôi mới mở ra được. Bước vào phòng ngủ, tôi nhận ra ngay là bức tranh nổi tiếng treo trên tường đã mất. Bức tranh ấy vô cùng quý giá. Trước kia, ông nội tôi đã phải bỏ ra khoản tiền khổng lồ mới mua được… Đó là bức tranh của …
Không đợi tiểu thư nói nốt, thám tử Sê-Lốc-Cốc vội ngắt lời :
– Xin lỗi tiểu thư, tôi không có nhiều thời gian nên mạn phép hỏi luôn nhé !
– Thưa thám tử, ngài cứ hỏi ạ. Tôi xin khai báo đầy đủ và chính xác ! – Tiểu thư Pa-li-ni lễ phép nói.
– Tôi muốn hỏi là nếu cần tiền thì tại sao cô không bán bức tranh đắt giá ấy đi mà lại phải tốn công dàn dựng câu chuyện vô lí này ?
Tiểu thư đỏ bừng mặt rồi ngây người ra một lúc… Cuối cùng cô ta đành phải thú nhận :
– Thưa thám tử… quả là tôi định bịa ra chuyện mất bức tranh để nhận tiền bảo hiểm… sau đó mới định bán nó ạ …
Đố các bạn biết, căn cứ vào đâu mà thám tử Sê-Lốc-Cốc đoán ngay được là tiểu thư Pa-li-ni đã bịa ra câu chuyện mất bức tranh ?
Công ty thám tử VDT – Văn phòng thám tử tư VDT Hà Nôi – Tham tu tu, Tham tu ha noi, tham tu tu viet nam, tham tu tu ha noi